Nghị luận xã hội: Lời bài hát "... Giá trị của bản thân...em tỉnh thức". - "Hướng Dương" - Ca sĩ Wowy
Lời ca khúc “Hướng Dương” cuả nam ca sĩ –rapper Wowy có đoạn:
“….Giá trị của bản
thân đó là do em định mức
Khi em biết mình là ai đó là lúc em tỉnh thức”.
Suy nghĩ của em gợi ra từ lời hát trên.
(Thức
tỉnh: trạng thái của lí trí. Tỉnh thức: trạng thái của tâm hồn)
Bài viết:
Trong “Lá xanh” nhà thơ Nguyễn Sỹ Đại
đã từng viết:
“Người
vá trời lấp bể
Kẻ đắp
lũy xây thành
Ta chỉ
là chiếc lá
Việc
của mình là xanh”.
Đúng như vậy, mỗi con người sinh ra
trên cuộc đời là một cá thể mang trong mình những sứ mệnh riêng. Điều quan trọng ở đây là chúng ta cần hiểu
rõ chính mình và hiểu được giá trị của mình nằm ở đâu. Dù bạn nhỏ nhoi như
“chiếc lá”hay bạn làm được điều lớn lao như “đắp lũy xây thành”, thì vẫn có thể
mang lại những điều tốt đẹp cho đời. Phải chăng:
“…Giá trị của bản thân đó là do em định
mức
Khi em biết mình là ai đó là lúc em tỉnh
thức”.
(“Hướng dương”- Wowy)
“Cuộc sống là một khung vẽ rộng và bạn
nên vẽ vào đó tất cả những màu sắc trong khái niệm của mình” (Danny Kaye). Thật
vậy, cuộc sống là một khung vải rộng mà ở đó bản thân ta có thể thỏa sức sáng tạo
nên chính giá trị của mình. Bản thân mỗi người là một bản gốc, không có bất kì
bản sao nào khác, vì vậy hãy vẽ nên những giá trị cuộc sống của riêng bạn. “Tôi
tự hào vì tôi khác biệt”(Khuyết danh). Đó chính là “giá trị của bản thân”trong
cuộc sống này. Và hiển nhiên, cuộc đời em do em làm chủ, giá trị của em vẫn là
tự em nỗ lực để “định mức”bản thân, không một ai có quyền phán xét. “Khi em biết
mình là ai”thì “đó là lúc em tỉnh thức”, và em nhận ra em là ai trong cuộc đời
này. Đó là khi em biết bản thân mình cần cái gì, vì cái gì, để em không ngừng
khát vọng, em nỗ lực để vượt qua những trắc trở và em không ngừng tiến tới
khiêu chiến, thách thức những giới hạn trong em. “Hướng dương”là luôn hướng về
mặt trời. Từng lời hát như lời tâm tình của Wowy dành cho thế hệ trẻ: Thế giới
hữu hình được xác định bởi những tinh thần vô hình từ bên trong. Khi đã quyết
tâm, dám dấn thân, dám khát vọng thì sẽ làm chủ được cuộc đời và lúc đó ta “tỉnh
thức”– hiểu được bản thân và thế giới xung
quanh.
Người xưa có câu: “Nhân vô thập toàn”,
không ai là hoàn hảo cả, bất kì ai cũng có những ưu, khuyết điểm riêng.Nếu ta ý
thức được điều đó thì ta sẽ nhận ra được giá trị của bản thân mình nằm ở đâu.
Và bất cứ giá trị nào, dù lớn dù nhỏ cũng cần được tôn trọng. Bởi lẽ, chẳng ai
sinh ra đã là một “hạt cát vô danh”cả. Chúng ta ai nấy dù lớn dù bé, dù trẻ hay
già, dù trong bất kì thời đại nào thì ta đều mang trong mình một sứ mệnh, một
trọng trách nào đó. Sứ mệnh của mỗi chúng ta như một nguồn năng lượng ẩn giấu,
mà việc của chúng ta là tìm ra và kích phát năng lượng đó. Trong quá khứ đen tối
của dân tộc khi mà dân ta phải chịu cảnh áp bức, nô lệ của bọn thực dân phong
kiến, người thanh niên ấy – Nguyễn Tất Thành đã nhận thức được giá
trị của sự tự do và trách nhiệm của bản thân với đất nước, với vận mệnh của dân
tộc. Với niềm khát khao đem lại tự do cho đất nước, vào một ngày tháng sáu năm
đó, anh rời bến cảng nhà Rồng để lên con tàu viễn dương đi tìm ánh sáng cho dân
tộc để nghìn đời sau tên tuổi của Người vẫn được lịch sử nhắc lại. Trong thời đại
ngày nay, đất nước độc lập,bước vào kỉ nguyên khoa học kĩ thuật và kinh tế tri
thức.Và hôm nay, thế hệ trẻ chúng tôi ý thức được tầm quan trọng của việc học đối
với tương lai của bản thân và của đất nước. Bởi lẽ: “Non sông Việt Nam có trở
nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai
cùng các cường quốc năm châu hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập
của các em”(Hồ Chí Minh). Chúng tôi nhận thức được ý nghĩa to lớn của việc học,
gác lại những cuộc chơi, bỏ qua những ván game,bắt đầu ngồi vào bàn học,nhẫn nại
xem từng trang sách, tin rằng mình sẽ làm được. Phải chăng hiểu rõ chính mình cần
gì và hiểu được giá trị của mình nằm ở đâu là điều quan trọng?
Cuộc sống thật là hạnh phúc nếu mỗi người
đều biết cách tạo ra giá trị của bản thân. Quá trình tạo ra giá trị của bản
thân hay chính là quá trình tạo ra sự khác biệt. Mỗi cá nhân đều có những dấu ấn
riêng, đặc điểm riêng, cũng giống như thế giới muôn hình vạn trạng. Chính vì vậy
mà đừng để đánh mất bản thân, hãy là chính mình và luôn hướng đến những điều
tích cực. Bên cạnh đó, ta cũng phải ủ ấp những hoài bão, giữ vững lòng kiên định
và sẵn sàng dấn thân ra khỏi vùng an toàn để có thể khẳng định và làm chủ cuộc
đời mình. Vì cuộc đời vốn không phải con đường đầy nắng hoa, chỉ có thể là ta
đi tìm đến hoa, đến nắng mà thôi.Thế nên ta phải dám đứng lên dám trải nghiệm để
bản thân trưởng thành hơn và tìm ra những đóa hoa của đời mình. Xung quanh ta
có biết bao người kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình. Họ là những con người
dám sống hết mình, không ngừng nỗ lực và dám đối mặt với thất bại để tự “tỉnh
thức” bản thân. Chúng ta không thể không nhắc đến những người như vậy. Đó là
Wilma Rudolph - một cô bé có đôi chân gần như bị liệt nhưng vẫn cố gắng tập luyện
để theo đuổi ước mơ điền kinh của mình. Sau nhiều năm khổ luyện, cô bé ngày nào
đã trở thành nữ vận động viên xuất sắc nhất năm 1960. Hay nghệ sĩ vi-ô-lông
Perlman thường phải chống nạng đi biểu diễn do căn bệnh bại liệt. Ấy vậy mà
khúc nhạc của ông đã lay động hàng triệu trái tim. Và đó là những người đã
thành công tìm ra và làm tỏa sáng giá trị của bản thân họ.
Xã hội còn đó không ít những kẻ luôn
luôn ngộ nhận về khả năng cũng như giá trị của mình trong cuộc sống. Luôn luôn
coi mình là số một, nếu như không có họ thì tất cả mọi việc sẽ không bao giờ
thành công cũng như suôn sẻ được. Họ như nhầm tưởng về sức mạnh của bản thân
chính họ và cho mình những quyền tự phụ và tự cho mình các quyền khinh thường
người khác. Thực tế này cũng thật đáng buồn biết bao nhiêu. Đây thực chất là
những suy nghĩ của những kẻ độc tài mà thôi. Bên cạnh đó lại có những người
nhút nhát, sợ sệt mọi thứ, không bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì
có ích cho xã hội cả. Bởi họ nhận thấy được họ động vào gì cũng hỏng cho nên đã
gây nên tâm lý trong họ rất tự ti và không bao giờ có niềm tin vào việc mình có
thể làm được một điều gì đó cống hiến cho xã hội. Và không thể không kể đến
những người không có quan điểm riêng, gió chiều nào theo chiều ấy dẫn đến mất
đi nhiều cơ hội.
Chúng ta cũng nhận thấy được rằng chính
cuộc sống là hành trình con người đi tìm mình và tự khẳng định mình. Con đường
ấy chưa bao giờ là bằng phẳng và dễ dàng cả. Nhưng chính quá trình vượt qua khó
khăn ấy con người mới bộc lộ phẩm chất và giá trị bản thân mình.Ta cũng đừng
đánh giá một ai đó qua cái nhìn trước mắt mà hãy suy xét thật kĩ càng thực chất
bên trong con người họ. Bởi vì hành trình đi tìm kiếm giá trị để thức tỉnh bản
thân là cả một chặng đường dài mà mỗi người phải vượt qua bằng chính đôi chân
và sức mạnh của mình.
Tôi là ai? Một cá nhân giữa một cộng đồng.
Tôi đã từng nghĩ rằng mỗi người sẽ “được”định mức bởi toàn xã hội, số đông sẽ
phán xét cho số ít. Nhưng bây giờ, khi tôi sống là chính mình, tôi càng thấm
thía hơn lời hát của nam rapper Wowy:
“…Giá trị của bản thân đó là do em định
mức
Khi em biết mình là ai đó là lúc em tỉnh
thức”.
Dẫu biết hành trình tìm kiếm chính mình gian nan, nhưng nếu không dấn
thân, ta sẽ mãi chỉ là một xác thể đang dần tàn lụi, không nhựa sống, không mục
tiêu. Chỉ khi ta tìm được chính mình, chúng ta mới có thể hạnh phúc. Thanh xuân
chỉ đi một lần rồi mất. Cuộc đời chỉ đến một lần rồi qua. Vì thế nên, tuổi
15 này, tôi chọn cách sống như đồi núi “vươn tới những tầm cao”, chọn hướng về
tương lai với trái tim rực cháy của tình yêu và nhiệt huyết tuổi trẻ. Bởi lẽ:
“Khát vọng của tôi mang dấu chân của
những cuộc hành trình
Chạy hoang hoài trong vô cùng vũ trụ…”
(“Khát vọng”– Nguyễn Văn Huy)